Tin vivu

Quá khứ chúng ta từng là của nhau nhưng hiện tại làm gì còn 2 từ chúng ta nữa anh nhỉ! trong suy nghĩ em vẫn muốn biết yêu em “anh có từng hối tiệc khi yêu em”

trong-suy-nghi-anh-co-tung-hoi-tiec-khi-yeu-em

Contents

Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ là không có “chúng ta”

“Chúng ta của hiện tại, em dành cả thanh xuân cho anh, anh dành cả thanh xuân cho em. Chúng ta dành cả thanh xuân cho nhau mà không hề nghĩ suy. Gặp nhau là duyên phận, xa nhau cũng là hai từ duyên phận. Chẳng ai biết trước tương lai sau này. Dù sau này có nhau hay không thể bên nhau cũng đừng quên rằng chúng ta từng dành tất cả những điều tuyệt vời nhất cho nhau. Thương em”.

Câu chuyện ồn ào gần đây khiến người ta càng nghi ngờ thêm về hai chữ “duyên phận”. Liệu duyên phận là do ý trời hay đó là lý do để người a chia tay. Mình không biết và cũng không chắc về điều này. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Và chúng ta cũng chỉ mang suy nghĩ của mình gán lên những điều ấy.

Chỉ biết rằng, trong câu chuyện tình cảm, dù ai là người quyết định chia tay đi chăng nữa thì cả hai đều là người tổn thương. “Em dành cả thanh xuân cho anh, anh dành cả thanh xuân cho em.” Quãng thời gian thanh xuân bên nhau, cùng trải qua bao khó khăn vất vả ấy làm sao có thể quên ngay được? Nó sẽ ở bên khiến con người ta day dứt, đôi khi nhung nhớ. Và biết đâu nhiều năm tháng về sau người ta sẽ cảm thấy nuối tiếc vì bỏ lỡ mối tình năm đó?



“Trong quá trình trưởng thành của mỗi người, dù nhiều hay ít cũng sẽ gặp một người dạy mình cách trưởng thành, mà rất khó có thể quên đi người ấy“

Sau này, biết đâu người ta lại nuối tiếc về những hẹn ước ngày trẻ dại. Nuối tiếc vì đã không nhận ra tình yêu sớm hơn. Nuối tiếc vì không dám thổ lộ. Nuối tiếc vì đã không dám theo đuổi. Nuối tiếc vì đã bỏ lỡ tình cảm ấy. Nuối tiếc vì đã không thể giữ được lời hứa với người ấy. Nuối tiếc vì quãng thời gian ấy quá đẹp và hạnh phúc. Để rồi bây giờ, chẳng bao giờ có thể gặp lại thứ tình cảm như thế nữa.

“– I missed you

– Anh cũng nhớ em

– Không, ý em là … em để lỡ anh mất rồi”

“Thanh xuân của mỗi người chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó. Bởi vì vào những năm tháng ngốc nghếch trẻ dại ấy, chúng ta vẫn chưa biết cách yêu một người, chưa học được cách trân trọng. Nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, tại sao lại là người ấy? Tại sao lại phải để tôi gặp được người cả đời tôi yêu nhất vào những năm tháng định sẵn sẽ là bỏ lỡ kia chứ?”

Mình từng đọc được đâu đó rằng: “Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta”. Thế nhưng những năm tháng tuổi trẻ ấy mấy ai mà hiểu được “người thật lòng yêu thương ta” nó như thế nào. Mấy ai mà hiểu được, chỉ cần bỏ lỡ một lần thôi là vĩnh viễn tuột khỏi tầm tay.

Ai mà biết được, chuyến xe hôm ấy là chuyến đi cuối cùng để trở về “nhà”. Ai mà biết được đó là lần cuối cùng ta thực sự hạnh phúc? Ai mà biết được đó là người ta không thể bỏ lỡ trong cuộc đời này? Tuổi trẻ sao quá dại khờ để rồi ôm tiếc nuối một đời…

Cuộc đời quá dài rộng, còn chúng ta thì quá nhỏ bé, những điều đã bỏ lỡ mãi mãi chẳng bao giờ quay trở lại. Thế nên, chúng ta của hiện tại, nếu đã tìm được người ấy rồi thì hãy hết lòng trân quý. Nếu trái tim đã rung động rồi thì hãy mạnh dạn mà nắm lấy. Nếu đã thực sự yêu thương rồi thì hãy làm tất cả để bảo vệ tình cảm đấy. Để cho chúng ta của sau này ít nhất không phải sống trong quá nhiều sự tiếc nuối.

STT yêu anh là điều em chưa bao giờ cảm thấy hối hận

Anh à, em đã hạnh phúc biết bao khi em được ở trong vòng tay anh. Em đã yêu anh với một trái tim chưa một lần vẩn đục, chưa một lần có lỗi với tình yêu. Yêu anh với tất cả trái tim mình, tất cả những gì mình có và chẳng bao giờ thấy hối hận vì yêu anh.

Em sẽ giữ trọn hình bóng anh trong tim. Một nụ cười rạng rỡ, đôi bàn tay ấm áp, một khuôn mặt gần gũi, khả ái luôn nhìn em bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu. Em sẽ yêu anh và mãi yêu anh! Với em, yêu anh là điều em chưa bao giờ hối hận.



Em chưa bao giờ hối hận khí yêu anh, anh yêu à! Em yêu anh không vì anh đẹp trai, không vì anh giàu có… mà đơn giản là em yêu anh không vì một lý do nào khác cả. Em không biết sẽ dành tặng cho anh món quà gì vì em nghĩ rằng chúng sẽ không thể hiện hết tất cả tình cảm em dành cho anh.

Một cô gái như em rất sợ đau, sợ bị tổn thương, sợ cả yếu đuối. Nhưng từ khi yêu anh, em đã không còn biết sợ nữa… Anh cho em mạnh mẽ, cho em cười, cho em hạnh phúc! Yêu anh, cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận.

Em không hối hận vì đã yêu anh, và cũng cảm ơn anh vì những lúc anh làm cho em vui, em cười, nhưng cũng không quên những lúc anh làm em khóc. Cho dù mọi người xung quanh đều khuyên em không nên yêu anh, nhưng em luôn muốn được ở bên cạnh anh, đi cùng anh một con đường.

Dù sao em cũng không hối hận về tình yêu anh đã dành cho em. Bởi tình yêu đó là thật, chân thành, xuất phát từ trái tim. Anh đã sống thật, làm thật bằng tình yêu chân thành nhất. Cảm ơn anh vì tất cả.

Hứa là cùng em cố gắng anh nhé! Chỉ cần anh hứa sẽ luôn nắm tay em, cùng em vượt qua bao nhiêu gian khổ trên con đường đến với hạnh phúc là em hứa mình sẽ không bao giờ buông tay anh, không bao giờ ngừng tin tưởng anh.

Tham khảo thêm nhiều bài viết tại blog tâm sự

Còn thương sao chúng ta phải dối lòng

Yêu không lý do nhưng kết thúc rồi bao nhiêu lý do là đủ

Yêu thôi đừng hứa! Chẳng ai biết được chuyện mai sau

Liệu anh còn cơ hội yêu em lần nữa không?

Thành công là cách trả thù người yêu cũ tốt nhất

Anh có từng hối tiếc khi yêu em không?

Tại sao mình chia tay nhau anh nhỉ? Đó là lý do khiến con tim em không thôi day dứt và không thôi thương nhớ, khắc khoải, ngậm ngùi.

Anh không phải là mối tình đầu của em, cũng chẳng phải là mối tình cuối cùng để trái tim em dừng lại, cúi đầu chấp nhận duyên số đã an bày. Anh chỉ là một mối tình ngây ngô thời vụng dại của em. Mối tình đan xen nhiều xúc cảm của yêu thương, chia sẻ, lẫn những vui buồn, hờn giận.

Và có lẽ mối tình ấy không làm tổn thương trái tim em nhiều lắm nhưng cũng không đủ để sưởi ấm trái tim em trong những mùa đông băng giá và tình yêu ấy không vững vàng để có thể mang em đi được bất cứ nơi nào em muốn đến, càng không thể mang em đến được với bến bờ của bình yên và hạnh phúc…Nhưng tại sao trái tim em lại hằn sâu lên một tình yêu mà nơi đó không có hy vọng và cũng chẳng có niềm đau của tuyệt vọng.

Tình yêu ấy không mang đến cho em đau khổ nhưng lại khoét sâu trong tim em một vết thương lòng mãi mãi không lành theo năm tháng để rồi cuối cùng em nhận ra, em nhớ anh vô cùng, nhớ đến cháy lòng, anh biết không?



Em chưa bao giờ hối tiếc với những gì em đã dành cho anh trọn vẹn, em cũng chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh bằng cả trái tim mình. Những gì anh dành cho em, dù nhỏ nhoi, ít ỏi nhưng trái tim em lại khắc sâu những điều ấy vào trong tận đáy lòng.

Em nhớ lắm cái kí ức đầu tiên gặp anh ở hồ sen ký túc xá trường Cao Đẳng. Lần đầu hẹn gặp mặt nhau, em và anh đã lướt ngang qua nhau rồi lại ngờ ngợ, bất chợt cả hai quay đầu lại nhìn nhau, bất chợt mình nhận ra nhau không phải bằng lời nữa mà bằng cảm xúc của hai nửa trái tim đang dẫn lối tìm gặp nhau.

Lúc đó em cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô bờ, cảm nhận được một tình yêu thương chân thành, nồng nàn tha thiết. Em biết rồi từ đây anh sẽ luôn bên em, yêu thương, trân trọng và chở che cho em, nắm tay em bước qua muôn vạn nẻo đường.

Mình mơ ước thật nhiều cho tình yêu hai đứa, em ước mơ kết thúc năm học cuối đó mình sẽ là cô dâu xinh đẹp của lòng anh, còn anh thì mơ ước sẽ mãi được bên em cho đến tận trăm năm đầu bạc. Cứ thế mỗi ngày mình đều muốn được bên nhau, yêu thương nhau nhiều hơn nữa, tay đan tay nhau mình đi trên con đường tình yêu nở rộ những đóa hoa bằng lăng yêu thương ngập tràn hạnh phúc. Giữa phút giây đó em nghĩ rằng mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian này và thế giới trong em như dừng lại, chỉ còn có em và anh thôi và thiên đường hạnh phúc hiện ra trước mắt em. Em biết thế nào là hạnh phúc của một người khi yêu và được yêu.

Mình sẽ luôn bên nhau như thế, anh sẽ không xa rời em, không bao giờ buông tay em ra như lời anh hứa, đúng không anh? Vậy mà tại sao mình mất nhau anh nhỉ? Tại anh lỡ buông tay em ra trong một lần em hờn dỗi hay tại cái nắm tay anh không quá chặt nên đã vô tình lạc mất một bàn tay? Hay vì em hay khóc mỗi khi nhớ anh, vắng xa anh nên anh sợ cảm giác yêu một người trẻ con như em? Hay bởi vì em quá nghèo nên không vừa lòng ba mẹ.

Ngày em hay tin anh bị tai nạn, anh nằm trong bệnh viện mấy tháng liền, anh không tự vệ sinh cá nhân được, anh không tự ăn uống được. Ba anh phải bỏ tất cả công việc từ miền Trung xa xôi để vào chăm sóc anh, lo cho anh chẳng khác gì như một một đứa trẻ.

Em thấy thương ba vì phải thức trắng đêm lo cho anh, em khó khăn lắm mới xin được ba cho em ở lại bệnh viện cùng ba chăm sóc anh vậy mà anh lại nỡ xua đuổi em. Anh không cho em bước đến gần anh, anh nói anh không cần em không còn yêu em nữa, anh không muốn nhìn thấy mặt em, anh nặng lời với em, anh nói em không thấy xấu hổ sao còn ở lại, sao không về quê lấy chồng tốt hơn.

Mỗi khi em xuất hiện là anh tự đày đọa bản thân, anh quay mặt úp vào tường, anh không chịu ăn uống, anh xua đuổi em cho tới khi em vụt chạy ra xe buýt đón chuyến xe cuối cùng về quê khi trong lòng đầy đớn đau. Em quyết lòng sẽ “trả thù” anh bằng một đám cưới ngọt ngào bên người khác xứng đáng hơn anh.



Em cũng đã giải được mối hận lòng mình, ngày em cầm tấm thiệp cưới đến nhà mời anh, em cố cười thật tươi và đắc ý khi nhìn thấy anh vẫn còn đau đớn nằm trên giường, lẻ loi, cô đơn. Lẽ ra lúc này em nên vui mới phải vì đã trả được mối thù trong lòng nhưng không hiểu sao trái tim như đau thắt lại khi nhìn thấy anh cố gắng ngồi dậy, tay ôm vết thương, gắng gượng rót em ly nước mời em uống, miệng cố nở nụ cười.

Em cứ tưởng anh đã khỏi hẳn, nào ngờ bao nhiêu tháng qua rồi mà vết thương anh vẫn chưa lành hẳn sau tai nạn. Em giả vờ quay mặt đi giấu che giọt nước mắt lặng rơi trên má, em lén nhìn anh, có gì đó u buồn trong đôi mắt anh.

Lúc yêu nhau em chỉ cần nhìn qua ánh mắt, em sẽ biết anh vui hay buồn. Ánh mắt anh lúc này, cho em biết rằng anh đang đau đớn. Em không nói gì thêm, nhẹ nhàng để tấm thiệp xuống bàn và ra về. Sự ra đi này của em vẫn giống như ngày em rời xa anh trong bệnh viện, vẫn là sự nuối tiếc, đau đớn, xót xa pha lẫn ngậm ngùi, chỉ có điều em đã buông đi oán hận, lòng chỉ còn xót thương cho một mối tình tan vỡ.

Kỉ niệm ngày xưa như đong đầy trong tim em khi chiều nay cơn gió mùa đông bất chợt ùa về lướt ngang qua tim. Em bắt gặp anh trên con đường cũ, em muốn chạy theo tiếng gọi của trái tim, em muốn băng ngang qua đường để chạy đến trước mặt anh chỉ để hỏi một câu, một câu thôi mà bao nhiêu năm qua em cố gắng níu giữ để mong gặp được lời giải đáp “Anh có từng hối tiếc khi yêu em không?”. Nhưng bất ngờ một bàn tay nắm lấy tay em rất chặt. Bàn chân em dừng bước vội, em quay lại. Chồng em nhẹ nhàng “Em cẩn thận, nhiều xe lắm, để anh nắm tay em qua đường”.

Nước mắt em rơi ra, ướt nhòa những dấu yêu khi xưa. Em cúi xuống giấu che đi những giọt nước mắt và giả vờ như không còn nhìn thấy anh nữa, bất chợt trong tim em nhói đau khi lòng em khẽ khe đọc một vần thơ mà em đã từng thuộc lòng ở đâu đó:

“Yêu thương lắm vẫn lạnh lùng

Vờ không thương nhớ, chẳng chờ mong

Trời ơi khi đóng vai hờ hững

Là nát lòng em anh biết không?’

Chưa bao giờ em hối hận vì đã yêu anh…

Qua đi một vài năm, giờ nhìn lại, em thấy hai mình đã từng một thời yêu cuồng như thế.

Thuở ban đầu, những rung động đầu tiên sao thật ngọt ngào, tinh khôi và thuần khiết. Anh và em – chúng ta đã đến với nhau thật tự nhiên, không trói buộc, không vụ lợi, tất cả chỉ là bản năng của con người, bằng thứ tình cảm trinh nguyên nhất, khi cả hai trái tim chẳng một vết xước.

Em nhớ những ngày ta mới yêu, dường như cả thế giới đã chẳng còn tồn tại, chỉ em và anh đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu. Là những ngày ta đi bên nhau, chỉ nghĩ về nhau, và mình là người yêu của nhau.



Em từng sợ mất anh rất nhiều. Vậy nên những ngày yêu nhau, em đã nắm tay anh thật chặt, ôm anh thật chặt, bởi nếu thực sự mất anh, em không biết rằng mình sẽ điên loạn tới mức nào. Một thời tuổi trẻ, em đã yêu anh nhiều như thế. Chúng ta luôn dành cho nhau những nụ hôn ngọt ngào nhất, những lời nói ngọt ngào nhất. Qua nhiều năm, em vẫn chẳng thể quên những kí ức đẹp đẽ ấy, dù biết rằng, nó chỉ có thể ở lại trong tim, chứ không bao giờ có thêm một lần thứ hai nữa.

Em đã từng rất ghen khi thấy anh cười đùa cùng ai khác, bởi lúc nào em cũng chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, chỉ em mà thôi. Cái cảm giác lo sợ mất anh, nó vẫn còn hiện về mỗi khi em nhớ tới. Là anh, chỉ anh, và của riêng em.

Anh và em, chúng ta đã cùng nhau trải qua thật nhiều chuyện, vui có, buồn có, ghen tuông có, giận hờn có. Bao nhiêu kí ức gói gọn lại vào tận sâu trong tim và em chẳng kể ai biết. Chỉ hai chúng ta hiểu mà thôi.

Em nhớ cái nét mặt khi ghen của anh, bởi em biết rằng anh cũng sợ mất em như thế. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao siết bao đối với đứa con gái như em. Nhưng anh biết không, chỉ có anh thôi đấy, chỉ vì anh thôi đấy.

Những xúc cảm ban sơ sao thật mãnh liệt, khôn nguôi mà em chẳng thể tìm lại được ở bất cứ cuộc tình nào khác. Càng lớn lên, tình cảm của em dành cho người khác có vẻ lắng đọng và trưởng thành hơn nhiều, khác hoàn toàn thứ đã dành cho anh.

Em chưa từng hối hận vì yêu anh nhiều như thế, ngay cả trong giờ phút này đây, khi chẳng còn bên cạnh nhau nữa. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho anh và em, có duyên mà không phận. Dù rằng còn nhiều tiếc nuối bỏ lại sau lưng, chúng ta vẫn rẽ về hai hướng. Nhưng em chẳng bước đi, mà vẫn đứng ở đó, chờ đợi.

Còn trẻ mà, cớ gì khi yêu phải ngại ngùng, để sau này hối tiếc vì điều mình chưa làm. Chẳng biết rằng sẽ có người đàn ông thứ hai trên đời này giống anh hay không, nhưng em biết rằng mình đã đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng không thể tìm lại được nữa, chính là anh.

Thanh xuân chẳng có gì ngoài tình yêu, nhiệt huyết và cả sự bấp bênh

Thanh xuân là quãng thời gian mà người ta có đủ sức khỏe, năng lượng và cả ngông cuồng để theo đuổi những thứ mình thích.

Là có thể sẵn sàng ăn mì tôm qua ngày, sẵn sàng làm bất cứ công việc chân tay nào để theo đuổi ước mơ. Là dám đánh đổi và can đảm bước chân ra khỏi vùng an toàn. Là đôi chân sẵn sàng đứng dậy để đi tới bất cứ đâu. Là trái tim đầy nhiệt huyết, gan lỳ để đương đầu với mọi khó khăn của cuộc sống đang không ngừng vùi dập. Là niềm tin có phần ngông cuồng và bướng bỉnh về bản thân.



Và đó cũng là khoảng thời gian mà người ta có thể cháy hết mình vì tình yêu. Dám vứt bỏ tất cả để được ở cùng nhau. Cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi, cùng nhau nương tựa để vượt qua những khó khăn, áp lực nơi phố thị. Đó là thứ tình cảm vừa ngây ngô vừa trong sáng nhưng cũng đầy ngọt ngào.

Thanh xuân, luôn là như vậy. Luôn đầy tươi đẹp với những chuyến phiêu lưu, những cảm xúc mãnh liệt. Nhưng đó cũng là lúc mà người ta, không có tiền tài, không có sự nghiệp để có thể đảm bảo cho người mình yêu một cuộc sống đủ đầy. Dù có muốn bảo vệ và che chở cho người đó bao nhiêu đi chăng nữa nhưng lực bất tòng tâm. Vậy nên mấy người có thể cùng nhau vượt qua hết những khó khăn ấy? Ngay cả khi đã đạt được thành tựu rồi, mấy ai còn giữ được những tình cảm như phút ban đầu?

“Đúng người sai thời điểm”, tất cả chỉ là một lời giải thích của duyên phận để dạy cho ta về hai chữ “tình yêu”, dạy ta về cách trưởng thành. Tuy nhiên, điều khiến người ra nuối tiếc nhất là người đã ở bên cùng trải qua những ngày tháng cơ cực, lại không thể đi tiếp trong những ngày tháng tốt đẹp.

“Sau này, anh cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu, nhưng em đã sớm biết mất giữa biển người mênh mông“.

Kết nối nhanh với chúng tôi

https://www.facebook.com/shopmyphamtaidanang
https://www.allmyfaves.com/tinvivudanang
https://padlet.com/tinvivudanang/tinvivu
https://trello.com/b/A0azm7xE/tin-vivu
https://vk.com/tinvivu
https://www.pinterest.com/tinvivu
https://twitter.com/tinvivudanang
https://tinvivu.tumblr.com
https://www.diigo.com/profile/tinvivu